Anh em nhà Williams – Từ khu ổ chuột bạo lực đến đỉnh vinh quang

Năm 1980, một người đàn ông tên Richard bật tivi và nhìn thấy một nữ vận động viên đến từ Romania nhận được tấm séc trị giá 40.000 USD sau khi vô địch một giải đấu quần vợt. Điều đó khiến Richard sững sờ—số tiền này còn cao hơn cả mức lương hằng năm của anh. Chỉ trong vài năm sau, ông quyết định rằng các con gái của mình cũng sẽ theo đuổi quần vợt.

Ngay sau khi tắt tivi, Richard ngồi xuống và viết một bản kế hoạch dài 78 trang, vạch ra con đường giúp hai cô con gái tương lai của mình thoát khỏi Compton, California—một khu vực khét tiếng vì bạo lực băng đảng. Tuy nhiên, có một vấn đề lớn: Richard không biết gì về quần vợt. Ông cũng không có tiền để chi trả cho việc đào tạo trong môn thể thao đắt đỏ này. Và điều đáng kinh ngạc nhất là, vào thời điểm đó, các con gái của ông thậm chí còn chưa chào đời.

Trong 5 năm tiếp theo, Richard miệt mài sưu tầm tạp chí và băng video liên quan đến quần vợt, chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Richard cũng tự học chơi quần vợt. Năm năm sau, đúng theo kế hoạch của mình, ông đặt cây vợt vào tay hai cô con gái nhỏ, cùng với những cuốn tạp chí, video ông đã sưu tầm và tất cả những gì ông học được từ chúng. Lúc này, Richard không chỉ là một người cha mà còn là huấn luyện viên đầu tiên của các con.

Không đủ tiền mua trang thiết bị cần thiết, Richard phải đến các câu lạc bộ đồng quê địa phương để nhặt những quả bóng tennis đã qua sử dụng từ thùng rác, chất đầy xe đẩy hàng để các con có bóng tập trên sân quần vợt công cộng. Ông là một người cha bảo bọc con hết mức, với thể chất khỏe mạnh nhưng lại liên tục bị các băng đảng địa phương quấy rối. Ông nhiều lần bị đánh đập khi cố gắng bảo vệ con gái trong lúc họ tập luyện. Có lần, khi ông từ chối rời sân tập, những kẻ bắt nạt đã đánh gãy mũi, hàm, các ngón tay và làm gãy một số chiếc răng của ông. Dù vậy, Richard vẫn không nản lòng. Ông viết trong nhật ký:

“Sau ngày hôm nay, lịch sử sẽ ghi nhớ người đàn ông ‘không răng’ như một tượng đài của lòng dũng cảm.”

Vào thời điểm đó, quần vợt vẫn là một môn thể thao chủ yếu dành cho người da trắng. Khi Richard đưa các con đến nhiều sân đấu để tham dự các giải trẻ, gia đình ông liên tục bị nhìn chằm chằm, thậm chí bị la ó. Có lần, các cô bé hỏi:

“Bố ơi, tại sao mọi người lại nhìn chúng ta kỳ lạ như vậy?”

Richard mỉm cười đáp:

“Bởi vì trước đây họ chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.”


Bánh xe thời gian lăn nhanh đến năm 2000. Một cô gái da đen cao gầy bước vào trận chung kết Wimbledon, cách xa khu ổ chuột Compton hàng ngàn dặm. Từ khán đài, Richard dõi theo con gái cả của mình thi đấu trên mặt sân cỏ xanh mướt, trước sự chứng kiến của giới thượng lưu, người nổi tiếng và hoàng gia Anh.

Thế giới quần vợt chưa từng chứng kiến một tay vợt nào có cú giao bóng uy lực, những bước di chuyển nhanh nhẹn và lối chơi mạnh mẽ đến vậy. Mỗi cú đánh như thể mang theo sức nặng của quá khứ, của những khó khăn mà cô và gia đình đã vượt qua. Khi cô giành chiến thắng, ánh mắt cô tìm đến cha mình, người đang đứng trên khán đài, hò reo đầy tự hào.

Richard từng nói với các con:

“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ vô địch Wimbledon. Nhưng chiến thắng đó không chỉ dành cho chúng ta, mà còn dành cho những người nghèo khổ và bất lực trên đất nước này.”

Sau hai thập kỷ kiên trì, kế hoạch của Richard đã trở thành hiện thực. Khi cú đánh cuối cùng của đối thủ chạm lưới, máy quay bắt được hình ảnh Richard nhảy múa điên cuồng, nước mắt lăn dài khi chứng kiến con gái mình—Venus Williams—giành danh hiệu Grand Slam đầu tiên trong sự nghiệp.

Trong những năm sau đó, Richard tiếp tục chứng kiến cô con gái út, Serena Williams, giành được 23 danh hiệu Grand Slam, trở thành một trong những tay vợt vĩ đại nhất mọi thời đại. Nhưng hơn cả những chiến thắng trên sân đấu, điều đáng khâm phục nhất là cách Venus và Serena vượt qua định kiến và sự phân biệt chủng tộc.

Từ những lời gièm pha gọi họ là “Anh em nhà Williams” vì vóc dáng mạnh mẽ, đến những bình luận ác ý trên truyền thông về con gái lai của Serena, hai chị em vẫn vững vàng đối mặt với tất cả. Richard luôn nhắc con mình:

“Cách trả thù tốt nhất là đáp trả bằng cây vợt trên sân.”

Hành trình đầy cảm hứng của Venus và Serena không chỉ làm thay đổi quần vợt, mà còn truyền động lực cho vô số vận động viên da màu trên toàn thế giới.

Nguồn: Pane e Vino.

Bình luận
Contact Me on Zalo